Trích dẫn hay

Nguyễn Ngọc Tư
Một mình trên đường là nỗi cô đơn tuyệt vời nhất. Bồng bềnh. Phiêu diêu. Cảm giác không ai theo kịp mình, thấy mình như con bướm cứ chập chờn, không ai nắm bắt được. Vậy là không cần diễn, không cần đối phó; vậy là gương mặt cứ mềm ra, ngây ngây; vậy là ý nghĩ mông mênh, vu vơ không đầu không cuối, đang nhớ người này, sực nhớ người kia...
 

 

Nguyễn Ngọc Tư

BÌNH LUẬN BẠN ĐỌC