Bỏ ngỏ ước mơ
Cuộc sống không quá dài cho những hi vọng quá lâu. Đừng để ước mơ chờ đợi bạn!
Xem thêm
Một nụ cười mỗi sớm mai thức dậy
Có khi nào bạn tự hỏi mình bằng những câu hỏi bâng quơ, rằng mình đã thực sự thành công trong cuộc sống?!
Xem thêm
Phán xét người khác để được gì?
Không sai khi có người khuyên bạn đừng nên phán xét bất kì ai trong cuộc sống này khi chưa biết rõ ngọn nguồn bởi bạn sẽ không bao giờ biết cuộc sống của họ đã trải qua những gì.
Xem thêm
Người tiều phu và học giả
Tiều phu cùng học giả đi chung một chiếc thuyền ở giữa sông. Học giả tự nhận mình hiểu biết sâu rộng nên đề nghị chơi trò đoán chữ cho đỡ nhàm chán, đồng thời giao kèo, nếu mình thua sẽ mất cho tiều phu mười đồng. Ngược lại, tiều phu thua sẽ chỉ mất năm đồng thôi. Học giả coi như mình nhường tiều phu để thể hiện trí tuệ hơn người.
Đầu tiên, tiều phu ra câu đố:
- "Vật gì ở dưới sông nặng một ngàn cân, nhưng khi lên bờ chỉ còn có mười cân?"
Học giả vắt óc suy nghĩ vẫn tìm không ra câu trả lời, đành đưa cho tiều phu mười đồng. Sau đó, ông hỏi tiều phu câu trả lời là gì.
- "Tôi cũng không biết!", tiều phu đưa lại cho học giả năm đồng và nói thêm:
- "Thật ngại quá, tôi kiếm được năm đồng rồi." Học giả vô cùng sửng sốt.
Bài học rút ra:
Trong cuộc sống, nhiều người hay tỏ vẻ là mình trí tuệ, thông minh hơn người và tỏ vẻ coi thường những người ít học, học thấp hơn họ. Tuy nhiên đôi lúc, sự tự phụ quá tự tin của họ sẽ khiến họ bị lâm vào những tình huống "dở khóc dở cười". Họ không biết một điều rằng "thông minh sẽ hại thông minh", người quá thông minh và tinh tướng nhiều khi sẽ tự hại lấy mình vì quá tự cao. Lẽ vậy ở đời, đừng sợ kẻ thông minh, hãy sợ kẻ ngốc mà tưởng mình thông minh. Và hãy làm một người khiêm tốn đáng được tôn trọng. Truyện cực ngắn về người tiều phu khiến chúng ta phải suy nghĩ về đức tính khiêm tốn.
Nguồn: Sưu tầm
Xem thêm
Chia Sẻ Nỗi Niềm Trong Cuộc Sống
Trong cuộc sống đâu phải lúc nào cũng toàn là hoa hồng, tươi đẹp. Đôi khi, cuộc đời “ném” vào chúng ta một đống gạch và điều chúng ta nên làm lúc đó là – Xây nhà.
Chấp nhận sự thử thách, khó khăn trong cuộc sống là cách chúng ta vượt qua nỗi sợ hãi của bản thân, vươn lên nghịch cảnh. Tuy nhiên, lại có những lúc, mình cảm thấy mình như đang bế tắc, cần một lối thoát hay đơn giản là chỉ cần một ai đó hỏi han, một ai đó quan tâm, lắng nghe mình và chia sẻ cùng mình thôi.
Ngày đó, tôi luôn giấu sự khủng hoảng của bản thân bằng cách luôn cười và tạo tiếng cười cho mọi người. Họ chỉ nghĩ đơn giản là tôi là một đứa nói nhiều và hài hước, tôi không phải buồn bã bao giờ. Nhưng đâu ai hay rằng tôi đang rất cần một người để chia sẻ, để động viên, khích lệ tôi trong cuộc sống đầy rẫy những thử thách này.
Tôi có tất cả mọi thứ, từ gia đình, bạn bè và tình thương từ họ ... Nhưng cái gì quá hoàn hảo lại chứa đựng những vết nứt từ sâu thẳm trong tâm hồn mỗi người.
Thỉnh thoảng, tôi cảm thấy mình rất buồn và cần ai đó để chia sẻ, tôi nói chuyện với những người bạn của tôi và họ lại cứ nghĩ tôi đùa, tôi chỉ buồn vu vơ thôi ... Không đâu, bất cứ chuyện gì xảy ra đều có nguyên nhân của nó cả. Điều cần thiết là bạn có muốn tìm hiểu nó không thôi. Mỗi người đều có những nỗi niềm riêng của mình, chẳng ai giống ai cả . Có bao giờ bạn chủ động liên lạc với một người mà lâu rồi bạn chẳng nói chuyện với họ và họ là người từng cùng ta vượt qua khó khăn là “Bạn ổn chứ” chưa?
Sống trên đời ai cũng cần có tình thương, tình thương là lẽ sống duy nhất. Vì vậy, thay vì cứ chôn giấu bao yêu thương, thì bạn hãy “Cho” đi. Mở lòng ra, và chia sẻ với mọi người ... Cuối cùng rồi, bạn sẽ nhận được kết quả không ngờ từ những sự chia sẻ đó, không hẳn là lòng tin, niềm tin vào cuộc sống, sự cho đi .. mà là một thứ gì đó vô hình mà vô cùng lớn lao.
Xem thêm
Bạn đã trưởng thành chưa?
Bạn nghĩ bạn đã trưởng thành? Vậy trưởng thành là gì? Là khi bạn thấy bạn lớn, cơ thể phát triển đầy đủ, biết làm đẹp bản thân ... à?
Không phải đâu bạn của tôi ơi, bạn chỉ trưởng thành khi bạn đủ mạnh mẽ để đương đầu với mọi khó khăn trong cuộc sống.
Bạn trưởng thành khi bạn có thể trở thành điểm tựa cho những người thân yêu.
Hoặc là bạn trưởng thành khi bạn có thể gánh vác được cuộc đời của chính bạn.
Vì vậy, bạn nói tôi nghe thử xem nào, bạn đã trưởng thành chưa?
Xem thêm
Điều Gì Giá Trị Hơn Muôn Vạn Lời Nói
Một cô gái trẻ đến một ngôi làng cách chỗ của cô rất xa, cô tìm được người mà cô đã phải dò hỏi suốt thời gian qua. Ngồi xuống cùng bà, cô đưa cho bà một bức hình và hỏi : “Bà có biết người đàn ông này không ạ?”
Đôi mắt đục ngầu của bà cụ bỗng lóe lên một thứ gì đó mơ hồ như một mớ kí ức xa xưa đột ngột hiện lên. Cô gái nói tiếp: “Đây là bố cháu, lúc trước bố cháu là một người lính và bị bắt làm tù binh chiến tranh, bố cháu dường như mất nềm tin vào cuộc sống, mất niềm tin vào lòng tốt của con người. Thế rồi, từ khi chiến tranh kết thúc, bố cháu đã thay đổi. Niềm tin của ông đã quay trở lại, ông dành cả cuộc đời còn lại để giúp đỡ người khác. Ông làm việc ngày đêm không ngừng nghỉ. Ngày ông mất, ông muốn cháu tìm người, người đã khiến ông ấy thay đổi” Cô gái trẻ đã bắt đầu rưng rưng : “Bà đã nói gì với bố cháu vậy ạ?”
Bà cụ buông tấm ảnh có người đàn ông đó ra, nhìn cô gái trẻ với ánh mắt vô cùng nhân hậu. Từ từ, bà đưa tay ra và nắm lấy bàn tay của cô. Nhẹ nhàng.
Thời chiến, nơi các tù binh bị đày đọa đến cùng kiệt, với họ đây như địa ngục. Có một lần ông bị đánh đến mức cạn sức, nằm bất động một chỗ duy chỉ có bàn tay hướng về phía mọi người – nơi ông cần một ai đó giúp đỡ ... Rồi ông thều thào : “Cứu tôi” . Bà lúc đó cũng như ông – cũng bị bắt làm tù binh. Bà nhìn ông với ánh mắt bất lực không thể làm gì khác. Đêm đó, bà đã đến tìm gặp ông. Ông vẫn nằm đó cùng với bàn tay mong mỏi ... Bà quỳ xuống cạnh ông, đưa bàn tay của mình ra ... và nắm lấy tay ông. Ánh mắt của bà vô cùng ấm áp và có gì đó rất khó tả ... Ông cảm thấy như mình được tiếp thêm sức sống, ông cảm nhận được sự ấm áp từ đôi bàn tay của bà. Ông nắm chặt lấy tay bà, như níu lấy niềm tin vào cuộc sống. Bỗng nhiên, từ đằng sau, hai tên giặc lao đến dùng một thứ gì đó sắc nhọn đâm vào bà, từng giọt từng giọt máu nhỏ xuống tay ông. Sau đó, ông chứng kiến được bà bị họ hành hạ một cách tàn nhẫn nhiều ngày ...
Sau khi kết thúc chiến tranh, ông muốn cống hiến tất cả cho cuộc sống này, có niềm tin nào đó cứ thôi thúc ông. Mỗi khi ông trao từng bao thức ăn, từng bộ đồ cho những người nghèo khó, ông đều nắm lấy đôi bàn tay của họ. Dường như ông đang muốn tiếp thêm sức mạnh cho mọi người ... giống như ... cách mà bà đã từng làm với ông. Trong suốt khoảng thời gian đó, ông cứ nhớ đến hình ảnh bà đưa tay về phía ông và đau đớn, xót thương lẫn tiếc nuối khi thấy hình ảnh bà vì ông mà bị đánh đập dã man. Điều hối tiếc nhất của ông trong cuộc đời này là không được gặp bà nữa. Và cảm ơn bà ... Vì bà mà ông đã thay đổi.
Cô con gái của ông bắt đầu khóc, cô nhìn lấy đôi bàn tay đầy sự ấm áp đang nắm lấy tay mình một cách nhẹ nhàng, cô thổn thức : “Vậy là bà không nói gì với bố cháu ạ?”
Vậy đấy bạn ạ! “Có những điều không thể diễn tả bằng ngôn từ ... Đơn giản vì sự chân thành chỉ có thể cảm nhận sâu sắc nhất từ chính trái tim của chúng ta”
Xem thêm