Có câu chuyện ngụ ngôn về Khỉ và Rùa như sau: Ðể chào mừng một ngày lễ lớn, một hôm Khỉ ta mời tất cả bạn bè đến nhà chơi. Rùa đen cũng đến.
Ðầu tiên Khỉ ta nói lời chúc mừng sau đó mời các bạn vào bàn tiệc.
Chúng ăn uống thoả thích, hết chạm cốc lại gắp thịt rất chi là ồn ào.
Rùa đen không lên được ghế, nó nhờ Khỉ giúp, Khỉ nhìn Rùa cười to giễu cợt: "Ha! Ha! Ai bảo chân cậu ngắn thế này?".
Cơ hội đã đến. Trong một ngày lễ khác Rùa đen cũng mời tất cả các bạn của nó đến ăn cơm. Khỉ ta cũng đến.
Thịt rượu đã bày lên bàn. Ðợi các bạn ngồi vào bàn xong Rùa đen nói vài lời rồi tuyên bố tiệc rượu bắt đầu. Rùa đen đến bên Khỉ, ngắm nghía tay Khỉ, nói: "Thưa anh, xin lỗi, tay anh bẩn quá! Ăn uống thế này thì thật mất vệ sinh, mời anh ra rửa tay trước đã". (Tay Khỉ vốn là đen trông rất bẩn, nhưng rửa cũng chẳng ích gì).
Khỉ ta vội tìm giẻ lau rồi tìm nước rửa, nhưng làm thế nào thì tay nó vẫn đen thui, nó hỏi Rùa đen phải làm thế nào. Rùa cười to: "Ha! Ha! Ai bảo tay anh đen thế?"
Khỉ nghe vậy nhớ ngay đến thái độ của nó đối với Rùa hôm trước, nó hiểu Rùa đang trả đũa nó nhưng không cáu được đành chuồn thẳng.
Khỉ sinh ra đã đen thui đen thủi cả người, Rùa bảo đi rửa tay cho trắng sạch mới được vào dự tiệc chẳng khác bảo Khỉ đi tìm một phương thuốc thần kỳ uống vào có thể chuyển cho mình từ đen thành trắng. Một việc khó hơn cả lên trời, bởi nếu có bảo Khỉ ta nhảy nhót lên ngọn cây tìm hái trái ngọt may ra còn được đằng này bảo thay hình đổi dạng sao có thể như vậy chứ.
Nếu cởi bỏ sự trêu chọc thay vào đó là hòa thuận và yêu thương lẫn nhau thì Rùa và Khỉ sẽ tránh đối đầu nhau (Ảnh: Youtube)
Rùa rõ ràng đang vô cùng hả hê khi thấy Khỉ đánh bài chuồn bởi trước đó đã bị Khỉ chơi cho một vố, ê hết cả mặt mũi tay chân, chỉ muốn rút đầu rụt cổ chui vào trong mai chứ chẳng thể vội vàng bỏ của chạy lấy người như Khỉ được. Tính ra thì cái mai rùa nó cũng có công dụng như một chiếc khiêng che chắn cho chủ nhân trước những cười cợt chế nhạo của bàn dân thiên hạ đang phủ phê rượu thịt lại còn muốn nhấm nháp thêm cái quê độ đang run lên bần bật vì tức khí của kẻ chân ngắn chậm chạp cục mịch một cục kia.
Hai bên đang ngấm ngầm chơi nhau đây. Chẳng ai chịu ai, nghĩ không ra cách gì thì nhắm ngay cái của trời cho, cái tự nhiên nó thế, nó sẵn vậy mà đem ra cười nhạo. Quả thật muốn trách cứ cáu bẳn cũng không được đành nuốt cục tức vào người chứ chẳng thể phân ưu giải bày cho đối phương vốn đã dụng công soi mói cái sở đoản mà đối với mình thì chính là toàn bộ những gì đang có không thể thêm hay bớt. Thế nhưng trong tình cảnh cố ý được tạo dựng kia, mình có tự tin cách mấy cũng không phát huy được gì.
Vừa đói vừa tức, cái cảm giác chắc chắn cả Khỉ và Rùa đều sẽ nhớ mãi. Làm sao có thể hòa giải bây giờ. Chẳng lẽ cứ mỗi khi nhớ lại phải chịu uất ức trong người hay sao. Chẳng lẽ khi chạm mặt nhau thì đường anh anh đi, đường tôi tôi đi hay sao. Cả một khu rừng mênh mông thế kia nếu muốn tránh nhau thì chắc chắn suốt đời cũng chẳng thể tìm gặp lại.
Nếu Khỉ và Rùa sống hòa thuận, cả hai có thể chia sẻ với nhau bao điều thú vị về cuộc sống giữa một bên tung tăng bay nhảy nơi trời cao với một bên thư thả bơi lội nơi biển sâu. Trời xanh biển thẳm vẫn còn nhiều bí ẩn, nhiều cảnh tượng có thể kể cho nhau nghe để cùng ồ à lên mấy tiếng kinh ngạc thích chí, để quên đi những mệt mỏi sợ hãi trong cuộc chiến sinh tồn nơi hoang dã rừng rậm chực chờ hiểm nguy.
Chỉ còn cách duy nhất là Khỉ và Rùa phải làm một chuyến du ngoạn tự mình thám hiểm cuộc sống của nhau. Khỉ phải lặn mình dưới nước để biết thế nào là cảm giác tươi mới đầy phấn khích trong từng phút giây khi những đợt sóng dâng trào cuộn đến cuốn đi nỗ lực trụ vững giữa biển nước bao la.
Rùa phải kiên trì bò lên một chỗ cao nhất trong cánh rừng để hiểu thế nào là một khoảng trời không ngằn mé nơi rực rỡ ánh hào quang của vầng nhật nguyệt đang lung linh phản chiếu muôn vàn sắc màu sinh động đung đưa bay nhảy trước mắt. Ngay khi chạm đến những điều kỳ diệu đó mà trước nay mình chưa từng nghĩ tới, Khỉ và Rùa sẽ không còn cách xa nữa, trong giây phút này cả hai như đang hiện diện bên nhau.
Truyện Ngụ Ngôn Về Loài Vật