Câu chuyện cuộc sống

Điều Gì Giá Trị Hơn Muôn Vạn Lời Nói

Điều Gì Giá Trị Hơn Muôn Vạn Lời Nói

Một cô gái trẻ đến một ngôi làng cách chỗ của cô rất xa, cô tìm được người mà cô đã phải dò hỏi suốt thời gian qua. Ngồi xuống cùng bà, cô đưa cho bà một bức hình và hỏi : “Bà có biết người đàn ông này không ạ?”
Đôi mắt đục ngầu của bà cụ bỗng lóe lên một thứ gì đó mơ hồ như một mớ kí ức xa xưa đột ngột hiện lên. Cô gái nói tiếp: “Đây là bố cháu, lúc trước bố cháu là một người lính và bị bắt làm tù binh chiến tranh, bố cháu dường như mất nềm tin vào cuộc sống, mất niềm tin vào lòng tốt của con người. Thế rồi, từ khi chiến tranh kết thúc, bố cháu đã thay đổi. Niềm tin của ông đã quay trở lại, ông dành cả cuộc đời còn lại để giúp đỡ người khác. Ông làm việc ngày đêm không ngừng nghỉ. Ngày ông mất, ông muốn cháu tìm người, người đã khiến ông ấy thay đổi” Cô gái trẻ đã bắt đầu rưng rưng : “Bà đã nói gì với bố cháu vậy ạ?”

Bà cụ buông tấm ảnh có người đàn ông đó ra, nhìn cô gái trẻ với ánh mắt vô cùng nhân hậu. Từ từ, bà đưa tay ra và nắm lấy bàn tay của cô. Nhẹ nhàng.

Thời chiến, nơi các tù binh bị đày đọa đến cùng kiệt, với họ đây như địa ngục. Có một lần ông bị đánh đến mức cạn sức, nằm bất động một chỗ duy chỉ có bàn tay hướng về phía mọi người – nơi ông cần một ai đó giúp đỡ ... Rồi ông thều thào : “Cứu tôi” . Bà lúc đó cũng như ông – cũng bị bắt làm tù binh. Bà nhìn ông với ánh mắt bất lực không thể làm gì khác. Đêm đó, bà đã đến tìm gặp ông. Ông vẫn nằm đó cùng với bàn tay mong mỏi ... Bà quỳ xuống cạnh ông, đưa bàn tay của mình ra ... và nắm lấy tay ông. Ánh mắt của bà vô cùng ấm áp và có gì đó rất khó tả ... Ông cảm thấy như mình được tiếp thêm sức sống, ông cảm nhận được sự ấm áp từ đôi bàn tay của bà. Ông nắm chặt lấy tay bà, như níu lấy niềm tin vào cuộc sống. Bỗng nhiên, từ đằng sau, hai tên giặc lao đến dùng một thứ gì đó sắc nhọn đâm vào bà, từng giọt từng giọt máu nhỏ xuống tay ông. Sau đó, ông chứng kiến được bà bị họ hành hạ một cách tàn nhẫn nhiều ngày ...

Sau khi kết thúc chiến tranh, ông muốn cống hiến tất cả cho cuộc sống này, có niềm tin nào đó cứ thôi thúc ông. Mỗi khi ông trao từng bao thức ăn, từng bộ đồ cho những người nghèo khó, ông đều nắm lấy đôi bàn tay của họ. Dường như ông đang muốn tiếp thêm sức mạnh cho mọi người ... giống như ... cách mà bà đã từng làm với ông. Trong suốt khoảng thời gian đó, ông cứ nhớ đến hình ảnh bà đưa tay về phía ông và đau đớn, xót thương lẫn tiếc nuối khi thấy hình ảnh bà vì ông mà bị đánh đập dã man. Điều hối tiếc nhất của ông trong cuộc đời này là không được gặp bà nữa. Và cảm ơn bà ... Vì bà mà ông đã thay đổi.

Cô con gái của ông bắt đầu khóc, cô nhìn lấy đôi bàn tay đầy sự ấm áp đang nắm lấy tay mình một cách nhẹ nhàng, cô thổn thức : “Vậy là bà không nói gì với bố cháu ạ?”

Vậy đấy bạn ạ! “Có những điều không thể diễn tả bằng ngôn từ ... Đơn giản vì sự chân thành chỉ có thể cảm nhận sâu sắc nhất từ chính trái tim của chúng ta”
 

BÌNH LUẬN BẠN ĐỌC

Bài viết khác