Lost and Found
Tôi là đứa ẩu đoảng, từng tự làm mất nhiều thứ, khi thì mất món đồ chơi mẹ mua cho ngày bé, khi thì mất sách vở lúc đi học, lớn rồi thì đi mua đồ cũng mất điện thoại. Tôi biết, những gì mất đi đều thấy tiếc. Nhưng mất đi người yêu thì chẳng những tiếc mà còn đau. Người ấy đã cùng tôi đi hết những tháng năm của tuổi trẻ, cùng cười, cùng khóc, cùng nấu ăn, cùng dạo hết 36 phố phường. Người mà chỉ hôm qua còn ôm tôi trong lòng, còn thì thầm với tôi những dự định của tương lai khi tôi tựa đầu trên vai anh; mà hôm nay tôi như đứa trẻ mất hết kẹo, mất sạch không còn chiếc nào.
Và rồi tôi tìm thấy HẠNH PHÚC giữa những điều giản dị. Tôi có nhiều thời gian hơn dành cho gia đình, tập trung tốt hơn cho công việc, học một môn thể thao mới, hay cà phê ngồi lắng nghe bạn bè của mình kể chuyện. Tôi tìm thấy hạnh phúc ngay cả lúc ngồi lặng yên ngắm nhìn dòng người qua lại trên phố hay nghe một bản nhạc. Tin tôi đi, chia tay người yêu không phải là tận cùng của cuộc sống. Hãy nhớ, thời gian không phải giúp xóa nhòa mọi thứ, mà đơn giản chỉ giúp ta quen dần với một sự ổn định mới, một cuộc sống mới. Mong rằng bạn cũng như tôi sẽ sớm tìm thấy sự AN NHIÊN mà mình xứng đáng được có.
BÌNH LUẬN BẠN ĐỌC
Bài viết khác