Cách tôi vượt qua sự cô lập
Khi lên 5, tôi học mẫu giáo và như một cái bóng. Lúc ấy tôi đen nhẻm gầy gò ít nói, ắt hẳn là một con vịt đen đúa trong một bầy thiên nga trắng muốt. Tôi hay bị trêu chọc, bị sai vặt, bị mỉa mai mà chẳng thể nói được gì. Vì tôi đơn độc. Tôi nhận ra, bầy thiên nga ấy giả tạo hết sức, trước mặt cô giáo họ tỏ ra rất tốt với tôi, nhưng không có cô là tôi như đang trãi qua cực hình. Tôi không hòa nhập được với bầy thiên nga ấy, họ cũng không muốn chơi với tôi, nên tôi cũng chẳng thèm.
Như một sự ngây ngô con nít, tôi cũng biết thích thích cậu bạn nổi bật trong lớp. Nhưng bên cạnh tôi thì toàn là những cô bé xinh xinh, trắng trắng, tóc bính, váy xòe. Thôi khỏi nói, tôi tự ti vô cùng. Thế nên tôi cũng chẳng thèm thích cậu ta nữa. Văn nghệ văn gừng gì tôi lúc nào cũng không phải là đối tượng của cô giáo chú ý đến. Vậy nên tôi cũng không thèm đăng kí tham gia.
Rồi lớn lên, khi nhận thức được một số chuyện, tôi thay đổi. Tôi rèn chữ thật đẹp. Tôi học hành thật chăm. Tôi luyện hát. Tôi tập vẽ. Rồi tôi dậy thì , tôi phổng phao, da mặt tôi hồng hào, tôi mũm mĩm chứ không còn gầy gò đen đúa nữa. Tính cách tôi cũng dần khác đi, không còn lầm lì ít nói hay dễ dàng để người khác sai vặt mà vô cùng năng động, sẵn sàng mạnh mẽ phản kháng trước sự ức hiếp. Tôi không thích sự bạo lực, nhưng đôi khi nó là vũ khí tốt nhất để tôi chống lại những kẻ không thể hoặc không biết hoặc cố tình không nói lí lẻ. Từ đó, chẳng ai có ý định xem tôi là mục tiêu của những trò trêu chọc tiêu khiển.
Tôi rèn cho mình tính độc lập. Tự mình đi học. Tự mình học. Tự mình cố gắng. Tự tìm cơ hội. Tự chọn bạn bè. Khi bản thân nằm ở thế chủ động và có thể làm mọi thứ một mình, thì không còn sợ sẽ phụ thuộc vào ai. Rồi tự tin hơn, tự tin để thay đổi. Rồi đến một ngày, tôi nhận ra tôi cầm trên tay những tờ giấy khen. Tôi đứng trên sân khấu nhỏ hát trong sự cổ vũ của mọi người. Tôi được bạn bè trong lớp nhờ vẽ túi bụi. Tôi biết sáng tác thơ văn và được thầy đọc trước lớp. Tôi có được học bổng. Tôi nhận được những lá thư tình trao vội hay những lời tỏ tình ngốc xít.
Thế đấy, tôi tin cuộc sống không vùi dập ai cả. Nhưng cốt yếu là do chính bản thân ta có đủ dũng cảm để chống lại sự vùi dập hay không mà thôi. Tôi không nghĩ cuộc sống công bằng. Nhưng tôi tin ai cũng có những ưu điểm và thế mạnh của riêng mình. Tất nhiên, thứ gì thì cũng cần chất xúc tác và nỗ lực mới có thể phát huy được. Quan trọng là ta có nhận ra được và biến nó thành chiếc vương miệng của cuộc đời ta hay không. Riêng tôi, đã có được chiếc vương miệng quý giá của riêng mình.
BÌNH LUẬN BẠN ĐỌC
Bài viết khác