Câu chuyện cuộc sống

Lại một ngày mệt mỏi...

Lại một ngày mệt mỏi...

Thật lòng tôi cũng chẳng thể hiểu nổi mình có đang hài lòng với bản thân mình hay không nữa. Có thể là không, nhưng tôi cũng chẳng thể làm gì để thay đổi điều đó. Mọi thứ dường như đang quá khó khăn và ngột ngạt đối với tôi. Ngày nào tôi cũng chỉ ước mình được quay trở lại quá khứ, quay về khi mà tôi còn bé, khi tôi còn có thể cười một cách vô lo vô nghĩ. Dẫu biết ai rồi cũng sẽ phải lớn lên, nhưng tránh làm sao được những lúc “biết thế”.Tôi chỉ muốn quay về quá khứ để sửa chữa những lỗi lầm mà tôi từng mắc phải, có thể là đối với bố mẹ, với một ai đó hoặc chính bản thân tôi.
 

Tôi biết cái quá khứ ấy của tôi chẳng có gì là tốt đẹp cả, tôi ghét cái quá khứ đầy tai tiếng và lỗi lầm ấy, tôi ghét người ta cứ nhắc lại quá khứ của tôi mà chẳng thể công nhận những sự thay đổi ở hiện tại mà tôi đã cố gắng hết sức để bù đắp cho những thứ trong quá khứ. Từ khi lên cấp 2 , tôi đã thay đổi rất nhiều ....về tất cả mọi thứ, kể cả tính cách, ngoại hình hay thành tích học tập.Tôi không còn là một con bé học dốt, bị cô lập và mắc nhiều tai tiếng như xưa nữa. Khi nhìn lại bản thân, đến chính tôi cũng cảm thấy có lẽ tôi như bây giờ đã là quá tốt rồi.
 

Nhưng cuộc đời đâu phải lúc nào cũng bình yên và suôn sẻ như thế, cũng có những lúc việc học hành của tôi không được thuận buồm xuôi gió, có những lúc tôi cảm thấy thật bế tắc với các mối quan hệ hay những lúc tôi lại nhỡ mắc phải những sai lầm không đáng có. Dù biết không thể tránh khỏi những lúc "nhỡ" như thế nhưng tôi vẫn rất buồn và áp lực.
 

Bố mẹ và chị tôi quá thành công, họ được nhiều người ngưỡng mộ và yêu quý. Vì vậy mà họ luôn bắt tôi phải tuân theo những thứ đó, luôn kiểm soát tất cả những việc tôi làm, đến mức cả việc tôi chơi với ai cũng phải do bố mẹ định đoạt. Tôi chán ghét việc cứ bị cấm phải chơi với đứa này đứa nọ, tôi chơi với nó đơn giản vì chúng tôi là bạn thân và nó khiến tôi cảm thấy thoải mái khi ở bên nó. Bố mẹ chưa từng tiếp xúc với nó nhưng lúc nào cũng chỉ là những lí do nó không học giỏi hay gia đình nó làm những nghề không danh giá mà tôi chơi với nó.

Việc học hành tôi cũng bị áp đặt không kém, lúc nào bố mẹ tôi cũng bắt tôi phải đứng thứ nhất, dẫu cho tôi thấy cái vị trí thứ hai của tôi đâu tầm thường đến mức phải ghét bỏ như vậy, tôi cũng đã phải cố gắng hết sức rồi mà. Tại sao lúc nào cũng đem tôi ra so sánh với “con nhà người ta”, thử hỏi tôi đã bao giờ so sánh bố mẹ với “bố mẹ nhà người ta” hay chưa.

 

Tôi muốn ăn mặc cá tính thì lại ép tôi là phải ăn mặc nữ tính dịu dàng như chị tôi, mỗi người một phong cách khác nhau chứ đâu phải cứ là con gái thì phải hiền thục dịu dàng ăn mặc nữ tính đâu. Cá tính không có nghĩa là ngông nghênh hay bụi đời và nó chẳng có gì là xấu cả... Lúc nào cũng là những thứ áp lực như vậy khiến tôi cảm thấy hết sức mệt mỏi, nhưng chẳng có ai để tôi tâm sự cùng cả, bạn bè thì bị cấm chơi, bố mẹ thì chẳng bao giờ có thể hiểu được cảm giác hay suy nghĩ của tôi. Tôi dường như chỉ muốn tìm một lối thoát nào đó cho tất cả những sự bế tắc này nhưng đến ngay cả điều đó cũng quá khó khăn như vậy sao?

BÌNH LUẬN BẠN ĐỌC

Bài viết khác