Phải chăng phải lướt qua nhiều người, ta mới tìm thấy người ở lại...
Nhiều lúc có người hỏi tôi có người yêu chưa?
Tôi chỉ biết cười và bảo rằng: Chưa.
Nhưng chẳng ai tin tôi cả. Thực ra cũng không phải không có người yêu thương tôi, rất nhiều là đằng khác ý. Nhưng phải chăng tôi chưa thật sự sẵn sàng để bắt đầu một mối quan hệ như thế hay tình cảm chưa đủ sâu đậm và thời gian cũng chưa đủ lâu dài để tôi có thể mở lòng mình với người khác.
Những người yêu thương tôi bỗng tự nhiên rời xa tôi, không biết có phải vì tôi không xứng đáng với tình cảm yêu thương của họ hay chính bản thân họ đã được mặc định là chỉ xuất hiện bên cạnh tôi vào một thời điểm nào đó rồi cứ lặng lẽ biến mất khỏi cuộc đời tôi. Để tôi biết rằng, nhận được tình cảm yêu thương từ con người với con người.
Yêu thương một ai đó theo tôi nghĩ thì đấy là một việc vô cùng thiêng liêng. Do đó nếu có thể tôi muốn bản thân mình suy nghĩ thật kỹ càng và chờ đợi một tình cảm thật sự chân thành. Có người nghĩ rằng có lẽ tôi đã phải trải qua một tình yêu gặp trắc trở hoặc đã bị tổn thương nặng từ một người nào đó nên chẳng thèm yêu thương thêm gì nữa.
Không phải vậy đâu chỉ là tôi chưa có ý định hay chưa muốn thôi. Chúng ta từ khi chào đời đến khi chết đi, bản thân mỗi người đều mong muốn sống trong tình yêu thương cả và bản thân tôi cũng vậy thôi mà. Đôi khi cũng muốn nhận bừa, yêu bừa một ai đó cho rồi, nhưng rồi tôi nghĩ rằng yêu thương không phải là thứ có thể đem ra để đùa giỡn được.
Tôi từ chối họ vì tôi không muốn làm họ tổn thương. Khi chính bản thân tôi còn chưa xác định rõ ràng được tình cảm của mình thì làm sao tôi có thể tự cho mình cái quyền làm tổn thương người khác được chứ phải không? Vì tôi hiểu nỗi đau người khác gây ra cho bạn còn lớn và nặng nề hơn gấp nhiều lần nếu nó bắt nguồn từ người mà bạn yêu thương. Vì bản thân bạn “đau” nhưng không thể “hận”.
BÌNH LUẬN BẠN ĐỌC
Bài viết khác