Chúng ta dành chiếc váy đẹp cho dịp đặc biệt không biết bao giờ đến, mặc kệ mình “xấu xí” hết ngày này ngày nọ. Chúng ta dành thời gian đăng ảnh con trên mạng xã hội mà lại kêu bận khi cần chơi với chúng. Chúng ta để dành quá nhiều điều nên hưởng thụ khi còn trẻ mà quên rằng mỗi ngày mình sẽ già thêm. Cuộc đời không phải chiếc tủ lạnh khổng lổ để chúng ta cứ cất trữ điều này, điều kia. Mà ngay cả với tủ lạnh, mọi thứ cũng vốn có hạn sử dụng cơ mà.
Giới trẻ dạo này hay truyền nhau câu khẩu hiệu “You only live once”, nghĩa là bạn chỉ sống được một lần trong đời. Nhưng hô hào thì dễ, làm thì trầy trật. Cứ khẳng định mình trẻ, mình quyết liệt mà vẫn khất lần với cuộc đời thôi. Lẽ ra hôm nay đi học tiếng Anh, mà đi qua cửa trung tâm thấy ngại ngại lại “để khi khác”. Lẽ ra bữa tối nay bắt đầu chiến dịch giảm cân nhưng đồ ăn ngon quá lại “để mai”. Ước ao một chuyến du lịch bụi nhưng khi được rủ lại sợ ốm, sợ rét, sợ xa. Đứa con gái nhỏ ôm búp bê kéo gấu áo bạn đòi chơi cùng, bạn lại kêu ba mẹ bận lắm, bận lắm, để khi khác…
Cứ thế, cứ thế, đến khi bạn mở tủ lạnh và thấy trái cà chua còn tươi hôm trước nay đã héo, hộp kem để dành hôm qua nay đã chảy, chiếc váy đẹp giờ chẳng còn nhét vừa thân hình quá khổ, chân đã chẳng còn khỏe cho chuyến leo núi dài ngày, người đàn ông “để dành” khi xưa nay đã cưới vợ, hay con cái đã lớn và bạn chẳng còn cơ hội được chúng ôm lấy chân, lẽo đẽo bi bô như hồi còn bé, bạn mới thấy cuộc đời mình vốn không đáng bị “để dành”.