Câu chuyện cuộc sống
Đừng buồn con mẹ nhé!
Giáng sinh gần đến rồi, ngoài trời những cơn gió se lạnh đang bắt đầu tràn về. Dòng người về đêm cũng thật đông đúc, ánh đèn lập lòe trong màn đêm xua đi sự tăm tối của những ngày cuối năm.
Tôi đi lang thang dọc con phố quen từ chỗ làm về nhà. Xe buýt đông người đến nỗi thở cũng khó, nhích người một cái là lại đụng trúng người khác. Mỗi lần như vậy, tôi chỉ muốn mau mau xuống xe buýt thật nhanh mà thôi. Tôi luôn nghĩ rằng giá như có ai đó sẽ chờ tôi ở lối về, an ủi cơ thể mệt mỏi này của tôi. Tôi vẫn cứ luôn suy nghĩ như vậy, cho đến một hôm, mẹ tôi nhắn cho con gái một tin nhắn “Con gái của mẹ đã sắp về chưa? Hôm nay kẹt xe dữ lắm phải không con? Mẹ mong con.” Không hiểu sao tôi lại cảm thấy nghèn nghẹn nơi khóe mắt. Sao tôi lại phải cầu trời cho tôi có thêm một ai đó chờ tôi nữa chứ, đã có cả một “kho báu hạnh phúc” dành cho tôi rồi mà. Đó là mẹ tôi.
Mẹ à, đôi lúc con thật vô tâm vì đã không để ý quan tâm đến suy nghĩ, cảm giác của mẹ. Cuộc đời xô đẩy con, đưa con vào những guồng quay vội vã, khiến con mất phương hướng và thờ ơ với mẹ. Nhưng mẹ thân yêu của con, mẹ đừng buồn con nhé, dù con có đi xa bao nhiêu, con vẫn mãi sẽ luôn nhớ vòng tay ấm áp và thân thương của mẹ. Chút tâm tình của con gái mẹ hãy hiểu cho nhé. Vậy nên, mẹ à, giáng sinh này, mẹ con mình cùng nhau đi chơi có được không?
BÌNH LUẬN BẠN ĐỌC
Bài viết khác