Câu chuyện cuộc sống
Cần dũng cảm để lớn lên
Còn 2 ngày nữa là sinh nhật tròn 19 tuổi của tôi. Tôi thấy đa phần vào ngày sinh nhật mọi người rất vui, dẫn bạn bè gia đình đi ăn, kiểu hạnh phúc lắm cơ. Nhìn lại mình, mỗi năm tới ngày sinh nhật là như kiểu tôi lại khủng hoảng tồi tệ và gần như muốn stress, tôi lại phải chấp nhận là mình đã thêm 1 tuổi, ngày càng rời xa sân ga thuở nhỏ mà không cách nào níu kéo lại được. Tôi sợ lắm cái cảm giác phải lớn lên, phải đối mặt với mọi thứ, mọi người dù thích hay ghét bản thân vẫn phải thảo mai với nó. Có muốn bỏ trốn cũng không được, muốn khóc lại càng khó, đâu ai thể hiện sự yếu đuối của mình lồ lộ ra được. Đã thế ngày còn cấp 3 bạn bè sao lúc nào cũng xung quanh mình chỉ cần quay đầu chúng mày vẫn còn bên tao. Thế làm sao mà khi vừa ra trường chúng mày đã biệt tăm, mỗi đứa mỗi môi trường khác nhau, tao xa tụi mày quá rồi!
Càng lớn cuộc sống tôi càng tệ. Ngày xưa tôi là 1 đứa tự tin, vui tính hòa đồng bao nhiêu thì bây giờ ngày càng khép chặt mình lại, tránh xa mọi người, mọi mối quan hệ hiện giờ chỉ ở mức xã giao gặp nhau đến cái tên tôi còn chẳng muốn nhớ. Hồi xưa, chả bao giờ tôi nghĩ mình sẽ đi chơi, đi ăn, hay đi cafe shopping một mình đâu, như thế thật lập dị. Nhưng rồi bây giờ tôi như chìm đắm trong cái thế giới 1 mình ấy, bất cứ ai có ý định xâm nhập tôi sẽ tránh xa họ ra, quyết tâm bảo vệ thế giới đơn độc đó. Nhưng dù sao thì tôi vẫn an toàn và bình yên trong cái kén đó. Hy vọng là tôi ổn và suy nghĩ tích cực hơn. Chào mi, tuổi 19 đầy giông bão.
BÌNH LUẬN BẠN ĐỌC
Bài viết khác